Episodes
-
Tròn 4 tháng sau chuyến đi ‘Chaly find the Soul’, bây giờ mình mới ngồi rảnh rỗi để viết xuống mấy điều nho nhỏ đáng nhớ về chuyến đi này. 4 tháng sau chuyến đi, đồng hồ của mình vẫn đang chạy sớm 2 tiếng. Mình không biết khi nào thì chiếc đồng hồ lại quay về với vị trí cũ, chẳng là mình đã quen thuộc với khung giờ ấy. Cứ như thể, mình đang sống trong thì tương lai, hay có ai đó đang sống trong tương lai của mình.
-
Năm nay mình nhẹ nhàng với bản thân hơn nhiều lần, mình ít buồn tủi hơn, nóng giận hơn, chan hòa, an tĩnh hơn. Mình vẫn in the mood của những ngày đầu xuân ấy, vượt qua những ngày hè, đến cả những ngày thu và may mắn đến mùa đông năm nay, mình vẫn còn giữ được.
-
Missing episodes?
-
Chưa bao giờ mình điên cuồng chạy theo tình yêu đến vậy, mà thậm chí nó còn không được gọi tên là một cách yêu đúng nghĩa.
-
Trong chuyến đi Hà Nội vào nồm đợt rồi, có một chuyện không suôn sẻ nhưng thực ra lại đem đến cho mình những niềm vui không ngờ tới.
-
11:11, ngày 11 tháng 11 năm 2022
Dạo nay mình thường đăng post vào khung giờ 11:11, là 11 giờ 11 phút sáng hay 11 giờ 11 phút tối. Ngoài sự đặc biệt bởi khung giờ toàn chỉ số 1 ấy, mà 11:11 còn là dãy số đặc biệt của riêng mình. 4 con số 1 đã theo mình ngay từ khi chào đời.
Mình đã từng yêu ’11:11′, mình thích cái sự đặc biệt đó. Có bao nhiêu sự kiện người ta gắn cho 2 cặp số đó. -
Gửi chồng tương lai của em,
Khi hai ta về chung nhà, em hiểu sẽ có khó khăn.
Khó khăn khi hai con người dù yêu nhau đến thế nào, rồi cũng sẽ có những góc khuất mà chúng ta chưa kịp tìm hiểu hết, mà đúng hơn là có tìm cũng không thể hiểu hết được. -
‘Lighting up the stars’ (Nhân sinh đại sự) – bộ phim xứ Trung khiến trái tim mình thổn thức suốt 1 tiếng 52 phút. Mỗi khi nam chính hay ‘nữ’ chính khóc, mình cũng khóc, mỗi khi nam chính hay ‘nữ’ chính cười, mình cũng cười. Đơn giản vậy thôi đó! Vì phim đúng gu mình nên không biết phải nói thế nào để diễn tả cả. Mình mong bạn cũng dành 1 tiếng 52 phút để được cùng cười cùng khóc với họ khi chưa có kế hoạch gì cho cuối tuần.
Liệu ‘chuyện lớn đời người’ là gì? -
Ngày này đúng hai năm trước, mình đã có chuyến đi Hà Nội lần đầu tiên và cũng là chuyến đi chơi xa một mình lần đầu tiên. Lúc đó, Hà Nội vừa độ thu. Dự định cùng đi với chị bạn đồng nghiệp, chẳng may chị bị đau ngay trước ngày đi nên mình đã trải nghiệm du lịch một mình. Tuy có chút ‘bắt buộc’ nhưng từ dạo ấy, mình mới khám phá ra thêm việc ‘du lịch một mình’ hay ho đến thế nào, nó khơi mào cho cái thói nghiện kì dị ấy và mình nghĩ bạn cũng nên thử một lần trong đời được ‘du lịch một mình’.
-
‘Hãy chăm sóc mẹ’
Hôm nay, nhân lúc nghỉ giữa trưa, mình tự dưng muốn đi ăn trong Chợ Cồn. Kể ra thì mình chưa từng đi Chợ Cồn lần nào trước đây cả, mặc dù cũng là hàng xóm Đà Nẵng cả gần 30 năm nay.
Mình ghé một sạp bánh tráng cuốn thịt heo và sạp chè tại khu ăn uống phía trong chợ. Lúc ngồi ăn, nhìn quanh góc chợ, mình chợt nhớ đến cô bé của mười mấy năm trước, lúc nào cùng đòi theo mẹ xuống chợ thị trấn, để được ghé mấy sạp chè giống vậy. Hai mẹ con sẽ lội quanh khu chợ, mua đồ xong xuôi vừa kịp giờ ăn trưa sẽ ghé sạp cơm, và tất nhiên là phải ghé thêm sạp chè. Nhớ đến đó, mắt mình cứ nhòe đi. -
Người ta nói rằng, ‘soulmate’ có thể là người bạn đời, là người thân, là bạn bè hay một người chẳng có mối quan hệ nào cả, chỉ là họ đến trong cuộc đời của ta để phủ lấp ta; vực ta đứng dậy mà mạnh mẽ bước qua những đoạn đường gập ghềnh, chếnh choáng; họ cho ta thêm sức mạnh, để ta dần hoàn thiện hơn. Họ có thể chẳng bên ta đến suốt đời, họ có khi chỉ đồng hành cùng ta ở một đoạn đường, nhưng ảnh hưởng của họ là điều quý giá mà ta có được. Phải thật may mắn thì một ‘soulmate’ mới trở thành ‘life partner’ của bạn, nhiều khi bởi nhẽ họ quá hiểu bạn, họ có thể ở bên bạn đến cuối đời nhưng giữa ta và họ khó có thể có một mối quan hệ nào đó được gọi tên.
-
Những cột đèn gắn liền với những ngã tư. Những cột đèn cho ta biết được ta nên làm gì. Nhưng lại có những ngã tư với cột đèn tù mù không sáng, như cuộc đời, ở mỗi ngã rẽ, mình cứ mù mờ, lằng nhằng, chẳng biết rẽ thế nào cho phải.
-
Tuổi thơ để dành đâu đó cho chúng ta khi lớn lên. Cả những điều hạnh phúc lẫn bất hạnh. Nhưng tôi không có quyền được dựa vào những cái tuổi thơ để dành ấy để dày vò bản thân, và cho rằng mình như vậy là do lúc nhỏ như vầy, … Nên tôi sau này, may mắn ở bên ai, thì người đó hẳn sẽ lắng nghe tỷ tỷ chuyện như vậy, tôi sẵn lòng kể những linh tinh, cả những ký ức đẹp hay đau buồn.
-
Thật là quá nếu nói rằng mình không thể sống mà thiếu đi ai đó. Mình sẽ sống được chứ, chỉ có điều sẽ hơi buồn thôi, nhưng về cơ bản thì vẫn sống được. Mình nhớ có đọc đâu đó trong "Những ngã tư và những cột đèn" của Trần Dần, rằng những ngã tư trong phố thật dễ đi, có rẽ nhầm cũng có thể quay lại được, còn ngã tư trong đời lại khác, đời không cho quay lại; nghiệt ngã, lằng nhằng và di động. Mình nghĩ lần rẽ này của mình sẽ khiến mình xa thêm vài người mình thương, nhưng chẳng thể nào khác, mình sẽ đi cho đến ngã tư tiếp theo, biết đâu sẽ gặp lại nhau.
-
Mình dường như hoá thành vô hình, trong suốt khi đi du lịch. Mình có thể gần nhất với chính mình khi đến vùng đất lạ, ở nơi không ai biết quá khứ mình như thế nào, mình xấu xí hay tốt đẹp ra sao, … Mình cứ tự nhiên nhất với chính mình.
Trách nhiệm, định kiến, thói quen của bản thân khi đến một nơi lạ… tự dưng tan biến mất. Mình cứ thật thà với cảm xúc của mình. Mình cảm thấy mỗi chuyến đi mình như một đứa trẻ, vô tư trải nghiệm. Có lẽ đó là điều khiến mình thích khi đi du lịch, và sẽ chẳng lấy làm phiền khi đi du lịch một mình. Mình đã từng có những cái một mình đầy mới mẻ, thích thú ấy -
Thứ 6 là thời gian hợp lý cho những cuộc gặp gỡ bạn bè, đồng nghiệp, … sau một tuần làm việc. Tâm trạng của tối thứ 6 với mình có vẻ thoải mái nhất, mặc dù bây giờ mình vẫn đang trong giai đoạn "làm biếng - làm thinh" nhưng thứ 6 đến, mình vẫn lục tìm vài thứ thú vị để giải khoay. Và may mắn, mình đã tìm và phát hiện một quán craft beer không chỉ ngon, mà đặc biệt đúng gu mình ngay giữa Đà thành.
-
Mình thích cái tên quán rượu quá thể! Là một bộ phim Nhật Bản, và tiếp tục là một trong list phim Netflix siêu siêu yêu thích của mình. Qua chuyện về món ăn hay cuộc chuyện trò giữa hai chị em cô chủ quán cùng những vị khách quen mỗi đêm, ... lại trở thành bài học ý vị, nhẹ nhàng đến lạ về cuộc đời. Xem xong bộ phim, mình thử thêm vài món mới và phong cách nấu ăn của mình cũng có chút ảnh hưởng.
-
Là một trong những series mình thích nhất trên Netflix, khi câu chuyện về món ăn không chỉ là món ăn. Nếu bạn thích nấu ăn hay đi đó đây thì thực sự... thực sự đừng bỏ qua series này..
-
Bạn có biết thứ công bằng nhất trên đời là gì không? Và câu trả lời (trong phim A Sun - Dương Quang Phổ Chiếu), thứ công bằng nhất trên đời là … MẶT TRỜI. Bộ phim Đài Loan duy nhất mình xem đến 3 lần … 7 phần vì thích, còn 3 phần thì hơi xấu hổ, mình vẫn chưa tự hiểu hết câu trả lời. Bộ phim “càn quét” giải thưởng Kim Mã lần thứ 56 với 11 đề cử, giành chiến thắng ở 6 hạng mục, trong đó có Phim truyện và Đạo diễn xuất sắc.
-
“Tôi muốn tự do. Tôi muốn được giải phóng. Tôi không biết mình bị mắc kẹt ở đâu nhưng tôi cảm thấy bị mắc kẹt. Không có gì trong cuộc sống khiến tôi thoải mái. Tôi cảm thấy bị tù túng và ngột ngạt. Tôi muốn được tự do.”
-
Mình không nghĩ rằng chúng ta có con thì mới là hạnh phúc, nhưng được nuôi dạy hay ở bên một đứa trẻ, với mình là một điều tuyệt vời, là người lớn được một lần quay trở lại tuổi thơ của chính mình. Và mình lấy làm may mắn, khi được làm cùng trẻ con mấy năm qua.
- Show more