エピソード
-
Tháng 5 về, nắng bắt đầu rực rỡ hơn, ve bắt đầu râm ran gọi hè, những chùm bằng lăng tím biếc như gom cả bầu trời vào trong ký ức, cũng là lúc những các bạn học sinh cuối cấp bước đứng trước ngưỡng cửa quan trọng mang tên Đại học.
Thanh xuân là khoảng thời gian chúng mình chẳng thể nào níu giữ, nhưng lại luôn khắc ghi thật lâu, những ký ức về buổi chiều nắng nghiêng qua khung cửa sổ lớp học, lá thư để quên trong hộc bàn, hay lời chúc “thi tốt nhé” truyền tay nhau trong cuốn lưu bút.
Dù sau này có đi thật xa, trưởng thành đến đâu, thì những năm tháng ấy sẽ luôn là điều đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ.
Và trong tập radio tới đây, hãy cùng Vì sao thế nhỉ dừng lại một chút giữa guồng quay ôn luyện, thi cử để lắng nghe những lá thư chan chứa yêu thương, là lời nhắn nhủ từ bạn bè, từ chính những người từng đi qua mùa thi năm ấy gửi đến cậu – người đang viết nên những trang cuối cùng của tuổi học trò nhé!
-
Hồi còn bé xíu xiu, chúng mình có thể nói câu “Con yêu mẹ” vô số lần trong một ngày. Khi ấy, chẳng cần lý do để ôm mẹ thật chặt, chẳng ngại ngùng gì khi hôn mẹ giữa chốn đông người. Mọi sự yêu thương đều được thể hiện một cách bản năng, hồn nhiên và trọn vẹn.
Nhưng càng lớn, ta lại càng thu mình lại. Có lẽ không phải vì yêu thương dành cho mẹ phai nhạt, mà vì đâu đó trong quá trình trưởng thành, chúng ta dần đánh mất sự tự nhiên trong cách thể hiện cảm xúc. Chúng ta bắt đầu im lặng trước chính những điều từng thân thuộc nhất. Chúng ta cứ lớn lên với những khoảng cách vô hình như thế, đôi khi giữa những người thân thiết nhất ta lại ngập ngừng và dè dặt.
Càng trưởng thành, chúng ta càng trở nên khéo léo với thế giới bên ngoài, nhưng lại vụng về với chính người sinh ra mình. Có thể vì thế mà những lời yêu trong gia đình dần trở thành điều xa xỉ.
Nhưng các cậu biết không, có những điều nếu chúng ta không nói ra bây giờ, sẽ chẳng còn cơ hội nào để nói ra.
Nhân ngày của mẹ, hãy cùng nhau lắng nghe xem có điều gì mà những trái tim ấm áp kia còn ngập ngừng chưa dám tỏ bày với mẹ nhé.
-
エピソードを見逃しましたか?
-
Người ta thường nói, gặp được một người khiến trái tim mình rung động là điều không hề dễ dàng, và tìm thấy một người đáp lại tình cảm ấy một cách trọn vẹn lại càng khó hơn. Thành phố rộng lớn là thế, nhưng đôi khi chúng mình vẫn cảm thấy lạc lõng giữa dòng người tất tả ngược xuôi. Những chiều tan tầm vội vã, đứng giữa giao lộ tấp nập xe cộ, cậu đã có ai đón đưa? Hay đã từng có người đợi cậu nơi góc phố quen thuộc, nhưng giờ đây chẳng còn bước chung đường.
Đã bao lần cậu lặng lẽ mong chờ một bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn chẳng thể nắm lấy? Những cuộc gặp gỡ chẳng thể thành duyên để lại những khoảng trống mà thời gian chưa thể lấp đầy. Những lần trái tim lỡ nhịp vì một ai đó nhưng rồi lại lặng lẽ bước đi trong cô đơn. Cậu cảm thấy chạy trốn cảm xúc của chính mình, không dám đặt cược trái tim vào tình yêu vì sợ tổn thương thêm một lần nữa. Và cứ thế, cậu mãi đứng bên lề của hạnh phúc, tự hỏi liệu có ai đang đợi mình ở phía cuối con đường?
Hãy cùng Vì sao thế nhỉ! Radio mở lòng những trái tim cô đơn trong những lá thư không gửi về những chuyện tình lặng lẽ, về bàn tay đang chờ nắm lấy một bàn tay, và cả những trái tim đã học cách yêu thương chính mình sau những lần vụn vỡ vào 20:00 tối nay nhé!
-
Tất cả trẻ em, trừ một đứa, đều lớn lên.” (James Matthew Barrie)
Và đứa trẻ không bao giờ lớn lên ấy chính là Peter Pan, sống ở xứ sở Neverland – nơi chẳng ai phải lớn lên, nơi trẻ con bay lượn tự do giữa bầu trời rực rỡ những giấc mơ. Mang hình hài của một thiếu niên 12, 13 tuổi, từ chối trưởng thành, từ chối thế giới người lớn với những luật lệ, trách nhiệm, và cả những nỗi đau.
Cứ ngỡ chỉ có thể gặp trong truyện tranh tưởng tượng, ấy nhưng, đôi khi giữa đời thực – nơi không có bụi tiên hay thuyền cướp biển – ta vẫn bắt gặp những Peter Pan. Họ là người lớn với vẻ ngoài chỉn chu, có thể đang làm việc văn phòng, đang yêu, đang sống giữa phố thị tấp nập, v.v. nhưng bên trong, có một đứa trẻ chưa bao giờ được lớn lên. Một đứa trẻ từng tổn thương. Một đứa trẻ sợ hãi. Một đứa trẻ vẫn đang tìm chốn Neverland của riêng mình để trốn khỏi thực tại.
Trong tập podcast này, hãy cùng VSTN! tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi: “Vì sao Peter Pan không lớn lên?”, để đi sâu vào tâm lý con người – nơi có những “đứa trẻ trưởng thành” đang cần được thấu hiểu và chữa lành.
Liệu có thể lớn lên mà vẫn giữ được phần trẻ thơ trong mình hay không?
Cùng đón nghe nhé!
-
Thư ra tiền tuyến, thư về hậu phương. Từng dòng từng câu khắc khoải đôi bờ đã vượt qua khoảng cách, thời gian, và cả sự sống và cái chết, nơi tình yêu hòa cùng lý tưởng chiến đấu vì màu cờ sắc áo.
Những trang thư "có lửa" từ chiến trường một lần nữa trở về, thành "những con chữ không im lặng" để kể về khí phách Việt Nam trong quá khứ hào hùng và cả thời đại mà chúng ta đang sống. Hãy cùng Vì sao thế nhỉ đến với những lá thư đã nhuốm màu thời gian, lật giở những trang hồi ức về khúc tráng ca của dân tộc nhé.
Follow thêm dự án mới của chúng mình sắp ra mắt vào tháng 5 tới nhé!
-
Follow dự án mới của chúng mình trên: https://www.facebook.com/share/1EaArSNpiL/ nhé!
Có bao giờ cậu vô tình bắt gặp một giai điệu cũ, một mùi hương quen thuộc, hay một góc phố từng đi qua, rồi bất giác mỉm cười vì nhớ về một chuyện tình đã xa?
Đó có thể là những rung động ngây ngô đầu đời, một mối tình dang dở, hay đơn giản chỉ là một người từng tay đan tay giữa phố đông rồi một ngày lặng lẽ buông ra mà chẳng cần nói lời chia xa.
Cậu đã sẵn sàng mở cánh cửa ký ức chưa? Hãy để Vì sao thế nhỉ! Radio dẫn cậu trở về những ngày xưa ấy, nơi có một chuyện tình vẫn còn vương vấn trong trái tim nhé. -
Follow dự án mới của chúng mình trên @VisaolungLinh nhé!
Giữa guồng quay vội vã, tất bật của cuộc sống, đôi khi chúng mình mải miết chạy theo những kỳ vọng, những trách nhiệm và những điều phải làm đến đôi khi quên mất rằng, bên trong mình cũng có một trái tim nhỏ bé cần được vỗ về, một tâm hồn cần được lắng nghe.
Trong những ngày chông chênh nhất của tuổi trẻ, cậu đã bao giờ dừng lại, nhẹ nhàng ôm lấy chính mình và tự nhủ rằng: "Mình… đã vất vả rồi". Chúng mình vẫn thường trao đi những cái ôm ấm áp cho người thân yêu, nhưng lại hay quên mất rằng bản thân mình cũng xứng đáng được vỗ về và yêu thương.
Vậy thì trong tập radio tới đây, phát sóng 20:00 ngày 13/4, hãy cùng Vì sao thế nhỉ! trở về với bản ngã của chính mình trong những lá thư không gửi, cùng nhau học cách yêu thương bản thân mình, học cách chấp nhận những điều không hoàn hảo, và tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé nhất nhé! -
Gần đây, vụ việc một cá nhân kêu gọi từ thiện nhưng thiếu minh bạch trong việc sao kê tài chính đã dấy lên làn sóng tranh cãi trong dư luận. Một video bỗng trở thành tâm bão khi nhân vật P.T công khai chỉ trích các mạnh thường quân, cho rằng nếu họ không tiếp tục hỗ trợ gia đình B thì sẽ "tạo nghiệp".
Nghe đến đây thì thấy thật nực cười. Từ thiện trước nay vốn là hành động xuất phát từ lòng trắc ẩn thế nhưng liệu đó có phải là sợi dây vô hình trói buộc lương tâm, là nghĩa vụ mà con người buộc phải làm để tránh nghiệp chướng sau này? Và nếu con người chúng ta làm việc thiện vì sợ nghiệp báo thì suy cho cùng, cũng chỉ là những kẻ “tốt có mục đích” hay sao? Một khi lòng tốt bị đong đếm bằng những con số sao kê, bằng lời đe dọa ngụy trang dưới lớp vỏ tâm linh, nó có còn là ánh sáng ấm áp, hay chỉ là thứ hào quang lạnh lẽo của sự vị kỷ?
Hãy cùng Vì sao thế nhỉ! chạm vào những suy tư về lòng tốt trong tập podcast này để hiểu sâu hơn về ý nghĩa thực sự của sự tử tế và cách chúng mình có thể trao đi yêu thương một cách trọn vẹn nhé! -
Nhớ hồi còn đi học, mấy cô cậu học sinh tình iu bọ xít chúng mình hay mượn cớ Cá tháng Tư để đi tỏ tình với người ta, nhập nhằng giữa thật và giả để vu vơ thể hiện tình cảm của mình. Ngẫm lại thấy cũng thật đáng iu mà, đúng không?
Nói dối dẫu biết là sai, nhưng khi đặt dưới lăng kính màu hồng, qua con mắt của một kẻ si tình, đôi khi những điều không thật ấy lại là chút ngọt ngào mong manh cứu vớt một hiện thực đầy cay đắng.
Ừ thì đôi khi nghe mấy lời đường mật ngọt ngào thấy êm tai thật đấy, nhưng ai rồi cũng phải biết sự thật đằng sau là gì, kể cả có cay đắng đến đâu đi chăng nữa vì chỉ có vậy ta mới "lớn" lên được.
Cậu có muốn biết sự thật đằng sau những lời nói dối này hay không? Đón nghe Radio tuần này nhé!
-
Cậu còn nhớ khoảnh khắc lần đầu tiên tỏ tình một ai đó, hay lần đầu được một ai đó tỏ tình không?
Đọc những lá thư không gửi của tuần này mà lòng mình cứ bâng khuâng, thấy tình yêu thuở còn học sinh sao mà đáng iu thế nhỉ?
Mùa hạ năm ấy, có phải ta đã từng dành hàng giờ chỉ để chờ ai đó tan học, không phải để cùng nhau về, mà chỉ để lặng lẽ dõi theo từ xa?
Đã từng bước chậm lại khi vô tình đi ngang qua lớp học của người ấy, chỉ để nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, dù chỉ trong chốc lát?
Ta viết đi viết lại một tin nhắn, rồi cuối cùng lại lặng lẽ xóa đi. Đã bao lần tự nhủ hôm nay sẽ là ngày thích hợp để nói ra, nhưng rồi lại chần chừ, để mặc cơ hội vụt qua.
Nếu cậu cũng từng một lần như thế, từng bối rối không biết phải thổ lộ ra sao, thì Chủ nhật tuần này, hãy cùng "Vì sao thế nhỉ! Radio" lắng nghe những lời yêu chưa kịp nói nhé!
-
“Ra trường mấy tháng rồi, bạn nhận ra mình vẫn đang thất nghiệp, sáng ngủ tới trưa, tối nằm cày phim, vẫn xin ba mẹ 5 nghìn gửi xe nhưng không sao hết vì bạn là một cô nàng thư giãn”.
“Khi bạn quên rep tin nhắn cô ấy hai tuần rồi nhưng bạn là một chàng trai thư giãn”.
“Dù báo thức đã reo. Tôi đã muộn làm. Nhưng tôi vẫn cho mình thêm 15 phút vì đơn giản tôi không sợ sếp và tôi là một người thư giãn”.
Công thức chung của xu hướng “chill guy” là nêu ra một vấn đề, sự việc được cho là khó khăn, một nhiệm vụ "bất khả thi” mà bản thân đã đang và sẽ gặp phải, cộng với thái độ “không sao cả/không quan tâm hay vẫn cảm thấy nhẹ nhàng, bình thản bởi bản thân là một người thư giãn.” Nhìn theo một hướng tích cực, đây đơn thuần chỉ là một trend mang tính giải trí, giảm bớt áp lực trong cuộc sống bộn bề thường ngày.
Đây sẽ là một lối sống "trong mơ" nếu được hiểu và được thực hành đúng hướng.
Trong tập podcast hôm nay, hãy cùng Vì sao thế nhỉ tìm hiểu kỹ hơn về chủ đề này nhé!
_______________
Học ngoại ngữ 1-1 cá nhân hóa với giáo viên bản ngữ trên italki 🎉 Tặng 5$ khi mua 10$ ở bài đầu tiên với code VISAO:
Web https://go.italki.com/ytvisao2503
App https://go.italki.com/ytvisao2503app
-
Tháng 3 khẽ chạm ngõ, mang theo hương sắc dịu dàng của những mùa hoa. Ấy không chỉ là mùa của đất trời thay áo, thời của cây cỏ đơm bông mà còn là mùa của những yêu thương gửi trao đến những người phụ nữ dịu dàng nhưng mạnh mẽ.
Đó là người mẹ tần tảo, đảm đang với tình yêu thương vô bờ bến, là người chị, người em luôn bên cạnh sẻ chia, hay là chính bạn – những bông hoa rực rỡ với vẻ đẹp và câu chuyện riêng.
Bạn thân mến, đã bao lâu rồi bạn chưa tặng một bó hoa, hay gửi một lời yêu thương đến người phụ nữ bên cạnh mình? Và đã bao giờ bạn tự dành cho mình một đóa hoa thật đẹp, như một lời nhắc nhở rằng bạn cũng xứng đáng được yêu thương?
Và ngày 8/3 tới đây, hãy cùng Vì sao thế nhỉ Radio gửi đến những bông hoa đẹp nhất những lời yêu thương chân thành nhất nhé!
-
Có người nói trái đất này tròn lắm, những người yêu nhau, đi một vòng rồi lại trở về bên cạnh nhau. Thế nhưng, đôi khi thế giới này quá rộng lớn để những mảnh hồn đánh mất có cơ hội tìm thấy nhau một lần nữa.
Dù lý trí đã chấp nhận buông tay nhưng cảm xúc cô đơn, trống trải sau chia tay lại càng khiến ta khao khát được quay trở về quá khứ. Những kỷ niệm giống như thước phim tua chậm, không ngừng lặp đi lặp lại, khiến tâm trí không ngừng vương vấn hình bóng người yêu cũ. Trái tim như đang mắc kẹt trong một vòng lặp giữa yêu và ghét, giữa muốn quên và không thể. Vẫn là góc phố quen, con đường cũ, chỉ là chúng ta chẳng còn sánh bước bên nhau.
Nếu còn tình cảm, có nên quay lại? -
Có bao giờ cậu thấy bản thân như một cá thể lạc loài, không có tiếng nói trong xã hội bị đóng khung này hay chưa?
Có bao giờ trong một khoảnh khắc cậu muốn cất tiếng nói nhưng chẳng ai lắng nghe, để rồi lại luẩn quẩn mãi trong những dòng suy nghĩ miên man của bản thân với nỗi sợ hãi về sự phán xét?
Nếu câu trả lời là "có", hãy dành chút thời gian lắng nghe "Lá thư không gửi" số radio tuần này nhé!
Gửi thư cho chúng mình qua đây nhé!
-
Những lần gặp gỡ chẳng bao giờ là ngẫu nhiên, khoảnh khắc mà hai ánh mắt chạm nhau ở cái chốn đông người, một cuộc trò chuyện tưởng vụn vặt lại trở thành khởi đầu cho một mối quan hệ sâu sắc. Mỗi cuộc gặp gỡ đều mang theo một lý do, một ý nghĩa mà có khi cả đời ta mới hiểu được. Vậy mà, đôi khi giữa bộn bề cuộc sống, ta lại lỡ quên đi những giá trị của người ở bên cạnh, để vuột mất những điều quý giá.
Đã có hàng vạn mối lương duyên được gửi về cho Vì sao thế nhỉ! Radio. Hẹn gặp các cậu trong số radio hôm nay nhé!
-
30 tuổi rồi vẫn xem hoạt hình, vẫn đọc truyện tranh.
Bằng tuổi này, người ta con cái đủ đầy, công danh sự nghiệp đã ổn định, có nhà có xe hết cả rồi, còn bây ngồi đó mà lông bông.
Người ngoài vẫn quen thói áp đặt, chê bai riết hoài như vậy mà. Bởi con người lúc nào cũng cố gắng đặt giới hạn tuổi tác cho mọi thứ, duy chỉ trừ việc ngu ngốc mà thôi.
Ta vẫn nghe hoài câu nói: Gừng càng già phải càng cay, người càng có tuổi phải càng SLAY. Nhưng để SLAY đúng cách, con người cũng phải biết cân bằng.
_______
Tìm hiểu thêm về khoá tiếng Anh giao tiếp PrepTalk để Slay hơn tại: https://bom.so/z33U7n
Nhớ dùng code TALK27 để được giảm học phí còn 950k nha!
-
Thông thường, “bão” được hiểu là một hiện tượng thời tiết, với đặc trưng là gió mạnh và mưa lớn. Còn với các cổ động viên, “đi bão” là cách thể hiện tình yêu bóng đá theo cách cuồng nhiệt nhất
"Đi bão" là cách mà hàng triệu người hâm mộ hòa vào nhau trong niềm vui chiến thắng, cùng nhau thổi bùng lên ngọn lửa tự hào dân tộc. Những đoàn xe nối dài, những tiếng reo hò không ngớt, và những lá cờ đỏ sao vàng tung bay trên từng góc phố đã trở thành biểu tượng độc đáo của văn hóa bóng đá Việt Nam.
Giữa "tâm bão", chúng ta thấy được một dân tộc kiên định, luôn trân trọng giá trị của mình và không ngừng vươn cao vươn xa. Đứng dưới lá cờ quốc kỳ đỏ thắm, giữa rừng người đang nhảy múa hát ca, niềm hân hoan và lòng tự hào bao trọn lấy cả tâm hồn, cậu hãy ngắm nhìn đi, nhìn để thấy: Hòa bình đẹp đến nhường nào!
Cre ảnh thumb: D.Nguyenvsp -
Một ngày nắng đẹp, cậu bỗng thấy nụ cười ngờ nghệch từ cô bạn thanh mai trúc mã ngày nhỏ của mình trở nên đáng yêu đến lạ thường. Hay cậu bỗng nhận ra, trái tim mình bỗng chệch một nhịp khi bắt gặp ánh mắt từ cậu bạn cùng bàn. Liệu có tồn tại bạn thân khác giới hay không? đâu sẽ là ranh giới của bạn thân khác giới?
Hãy cùng “Vì sao thế nhỉ! Radio trải lòng trong những "lá thư không gửi" số tuần này nhé!
Ảnh không mang tính chất minh họa: Phim "The last 10 years" (2022) -
Có người dù không phải món yêu thích nhưng vẫn nguyện ý ngồi ăn cùng bạn, đắng cay ngọt bùi cũng vẫn thật tâm muốn cùng bạn sẻ chia. Có người chẳng quản ngại đường xá xa xôi, dám lên non xuống biển chỉ vì muốn được gặp bạn.
Một bữa cơm vui vẻ cùng người mình thương, thịt hơi mặn liền đi kèm một cốc nước và hai tràng cười. Một bữa cơm mỹ vị, thì cũng chỉ nuốt với nước mắt. Gia đình không hạnh phúc, không có tâm trí nào nghĩ đến việc ăn uống.
Thế mới nói, quan trọng không phải là ăn món gì, ăn ở đâu, mà là ăn cùng ai. Những người yêu nhau là phải ăn uống cùng nhau cả đời.
-
Nếu cuộc sống là một chuyến tàu, mỗi năm là một ga đến. Vậy năm 2024, cậu đã dừng chân ở ga nào? Ga thành công, ga thất bại, hay đơn giản chỉ là ga trung chuyển? Và liệu những thành công ấy có đủ để chúng mình tự hào, hay những thất bại ấy lại khiến cậu chùn bước? Khi tàu đến ga cuối cùng của năm, hãy dành một chút thời gian để ngẫm nghĩ về hành trình đã qua để trân trọng hơn những gì mình đã có, biết ơn và yêu thương những người đã và đang ở bên cạnh đồng hành cùng mình. Bởi cuộc sống không phải là đích đến, mà là một hành trình không ngừng khám phá và trải nghiệm.
Và bây giờ hãy cùng Vì sao thế nhỉ! Radio nhìn lại hành trình đã qua và sẻ chia những khoảnh khắc đáng nhớ trong năm 2024 với những lá thư không gửi từ các bạn thính giả nhé! - もっと表示する