Эпизоды
-
Chào bạn, thính giả của Một bài thơ.
Cám ơn bạn đã nghe nhiều bài thơ được đọc lên trong năm 2022 của Bơ và Hải.
Podcast này xem thử Anchor x Spotify đã thu thập được gì từ người nghe suốt năm qua. Hai host lí giải sự ra đời và mong muốn ban đầu của Một bài thơ.
Tên bài thơ hot nhất trong năm trên podcast này được tiết lộ.
Và cuối cùng, Bơ đã đọc một bài thơ mới để xông đất cho podcast này.
Hẹn gặp lại thính giả qua nhiều bài thơ nữa.
-
Do not try to serve
the whole world
or do anything grandiose. Instead, create
a clearing
in the dense forest
of your life
and wait there
patiently,
until the song
that is yours alone to sing
falls into your open cupped hands and you recognize and greet it. Only then will you know
how to give yourself
to the world
so worthy of rescue.
-
Пропущенные эпизоды?
-
Out Beyond Ideasby Rumi
Out beyond ideas of wrongdoing and rightdoing,
there is a field. I’ll meet you there.When the soul lies down in that grass,
the world is too full to talk about.
Ideas, language, even the phrase ‘each other’
doesn’t make any sense.Music: All in a Garden Green (String Trio Version) by Axletree
-
This poem is an excerpt from the book Nonviolent Communication: A Language of Life by Marshall B. Rosenberg.
I never feel more given to
than when you take from me –
when you understand the joy I feel
giving to you.And you know my giving isn’t done
to put you in my debt,
but because I want to live the love
I feel for you.To receive with grace
may be the greatest giving.
There’s no way I can separate
the two.When you give to me,
I give you my receiving.
When you take from me, I feel so
given to. -
thức dậy vào ngày đầu tháng một /
Thức dậy vào ngày đầu tháng một
Thì có gì khác với tháng mười hai?
Có giống như Chủ nhật được nghỉ
Và mình đi học vào thứ Hai?
Thức dậy vào ngày đầu tháng một
Thì năm cũ mới là hôm qua
Và hôm qua của hôm qua nữa
Sao không đếm tiếp tháng mười ba?
Thức dậy vào ngày đầu tháng một
Tờ lịch bảo là năm mới rồi
Tất cả mọi người đều đồng ý
Mười ba đành đổi thành một thôi
Vậy đếm lại bắt đầu từ một
Giống như chơi ván mới đó mà
Giờ tớ chơi giỏi hơn rồi nhá
Vì tớ lớn thêm một tuổi mà. -
CONVERSATION
This conversation is like a long walk
together in the autumn woods.Mossy silence of shadow, eloquent longing
of birds, thunder softened by distance.A stag crosses the trail up ahead,
wildness we had thought extinct.Leaves, the shades of earth, fall at our feet,
gifts from the wind we have to accept.And now, just at goodbye, where the trail
divides,
sudden pathos of sweet rain. -
When you are
a scientist,
ask what
and when
and how
and where
and why, why, why.
When you are
a scientist
read,
and watch,
and think,
and write,
and try, try, try.
-
“Hope” is the thing with feathers -
That perches in the soul -
And sings the tune without the words -
And never stops - at all -
And sweetest - in the Gale - is heard -
And sore must be the storm -
That could abash the little Bird
That kept so many warm -
I’ve heard it in the chillest land -
And on the strangest Sea -
Yet - never - in Extremity,
It asked a crumb - of me.
-
My daughter
wouldn’t hurt a spider
That had nested
Between her bicycle handles
For two weeks
She waited
Until it left of its own accordIf you tear down the web I said
It will simply know
This isn’t a place to call home
And you’d get to go bikingShe said that’s how others
Become refugees isn’t it? -
A poem from a cool friend I met on the road. H.
Dawn, a new day,
Looking at the mirror reflecting myself,
some things,
Just be confused,
Day by day.
At the end of the day, the heavens left our line of intersection,
I don't hate it, I like you a lot,
Nodded and smiled,
Playing around,
Fireworks burst up,
Fleeting,
There is separation again,
There is always a bottom to the matter,
The brain is overloaded with memories,
The heart can't calm down.
Still tell yourself,
tell myself,
It's a passerby who blinks and rubs shoulders on the road,
Strangers waiting for the bus together under the stop sign,
It's the stranger who is napping next door in the cabin,
Nothing more,
meet by chance,
Leaning to see off the guests.
Small again and again,
Not invisible,
Just make an appointment again,
Destiny entangles itself,
Float back with the edge.
Sleepy, sleepy,
It was dark, dry in the tawny halo from the night light,
Listen to the clock ticking ticking...ticking
I just kind of care about not having you by my side. -
Lord, who am I to teach the way
To little children day by day,
So prone myself to go astray?
I teach them KNOWLEDGE, but I know
How faint they flicker and how low
The candles of my knowledge glow.
I teach them POWER to will and do,
But only now to learn anew
My own great weakness through and through.
I teach them LOVE for all mankind
And all God’s creatures, but I find
My love comes lagging far behind.
Lord, if their guide I still must be,
Oh let the little children see
The teacher leaning hard on Thee.---
Happy Teacher Day!
B. -
Don’t take it personal, they said;
but I did, I took it all quite personal—
the breeze and the river and the color of the fields;
the price of grapefruit and stamps,
the wet hair of women in the rain—
And I cursed what hurt me
and I praised what gave me joy,
the most simple-minded of possible responses.
The government reminded me of my father,
with its deafness and its laws,
and the weather reminded me of my mom,
with her tropical squalls.
Enjoy it while you can, they said of Happiness
Think first, they said of Talk
Get over it, they said
at the School of Broken Hearts
but I couldn’t and I didn’t and I don’t
believe in the clean break;
I believe in the compound fracture
served with a sauce of dirty regret,
I believe in saying it all
and taking it all back
and saying it again for good measure
while the air fills up with I’m-Sorries
like wheeling birds
and the trees look seasick in the wind.
Oh life! Can you blame me
for making a scene?
You were that yellow caboose, the moon
disappearing over a ridge of cloud.
I was the dog, chained in some fool’s backyard;
barking and barking:
trying to convince everything else
to take it personal too. -
In out-of-the-way places of the heart,
Where your thoughts never think to wander,
This beginning has been quietly forming,
Waiting until you were ready to emerge.
For a long time it has watched your desire,
Feeling the emptiness growing inside you,
Noticing how you willed yourself on,
Still unable to leave what you had outgrown.
It watched you play with the seduction of safety
And the gray promises that sameness whispered,
Heard the waves of turmoil rise and relent,
Wondered would you always live like this.
Then the delight, when your courage kindled,
And out you stepped onto new ground,
Your eyes young again with energy and dream,
A path of plenitude opening before you.
Though your destination is not yet clear
You can trust the promise of this opening;
Unfurl yourself into the grace of beginning
That is at one with your life’s desire.
Awaken your spirit to adventure;
Hold nothing back, learn to find ease in risk;
Soon you will be home in a new rhythm,
For your soul senses the world that awaits you.
-
Cuộc sống có nghĩa gì
Khi bầy cá dạy nhau cách sống chan hoà
trong vũng nước đọng
Cuộc sống có ý nghĩa gì
Nếu thời gian phân ra làm dành cho người ta - của riêng mình
Cuộc sống có ý nghĩa gì
Khi nói mình không có thời gian
Mình đã bao giờ có
Giống như người chèo thuyền
Chưa từng có dòng sông
Giống như người bộ hành
Chưa từng có mặt đất.
Một người đang sống
Không có thời gian
Chỉ nồng ấm đi và mát mẻ chèo
Thế đấy
Nếu cuộc sống có nghĩa, là có gì trên đoạn thời gian của một đời người
Hẳn nó có nghĩa là hoa trên đường đi với người bộ hành
Là bầy cá dưới dòng nước với người chèo thuyền
Là tất cả những gì xảy đến
Được nhìn với ánh mắt đẹp tươi
Là tất cả những gì xảy ra
Khi ta không chèo thuyền xoay vòng và đi quanh gốc cây. -
Tuesday with Morrie by Mitch Albom
-
Rồi cũng mất đi
bởi Nguyễn Phong ViệtRồi cũng mất đi
những năm tháng từng nghĩ chẳng cần gì
Một con người để mình vui hay không buồn dù có lắm hoài nghi
về yêu thương như thế nào là bền chặt
có đêm nằm im nghe ngoài kia những hội hè thức trắng
pha cho mình một tách café đắng
rồi lại ngủ quên
Những năm tháng vẫn hay nói với mọi người rằng đang rất chênh vênh
nhưng thật ra cuộc đời chỉ toàn là ảo tưởng
không cố gắng ước mơ điều mà trái tim mong muốn
chỉ cố gắng làm điều mọi người thích
để tìm sự sẻ chia
Hết bình minh và hết những ngày gió lùa
vẫn cứ thấy mình nằm yên trong chăn gối
ngại thứ gì đó có thể đánh đổi
như ngại một tiếng nói
- mình có đang sống hay không?
Những năm tháng mơ mộng được thấy chỉ mùa đông
được khăn áo giống con người sâu sắc
đến cuối cùng nhìn mình trong một bức hình đơn giản
với một nụ cười trong đáy mắt
lại bình yên
Rồi cũng mất đi
những năm tháng mình nhìn đâu cũng thấy ưu phiền. -
không cần biết mình là ai, để sống
viết bởi Nhược Lạc
không cần biết mình là ai, để sống
tôi đã được thương từ trước khi chào đời
tôi nối dài lòng mẹ tới muôn khơi
dưới trời sáng, tôi vươn mình lớn bổngchân tôi dán vết mộc trên đường mới
tay hái rau, tắm chó và ôm mèo
hàng cây luôn ở đó đợi tôi leo
không cần thiết xuất trình lời triết lýChúa cho phép tôi sống đời vô vị
và mọi người ai cũng được phép cho
khi trời rét tôi nằm lại co ro
tôi được phép buồn dù không hiểu rõvà em được phép ra câu hỏi khó
mãi mãi sau này tôi có giải được đâu
tôi chậm rãi đi trên những cây cầu
chưa hiểu hết,
những phố dài đã mấtchỉ còn lá trên đoạn ngày trước mắt
tất bật xanh, đâu biết mình là ai. -
Yesterday, I spent 60 dollars on groceries,
took the bus home,
carried both bags with two good arms back to my studio apartment
and cooked myself dinner.
You and I may have different definitions of a good day.
This week, I paid my rent and my credit card bill,
worked 60 hours between my two jobs,
only saw the sun on my cigarette breaks
and slept like a rock.
Flossed in the morning,
locked my door,
and remembered to buy eggs.
My mother is proud of me.
It is not the kind of pride she brags about at the golf course.
She doesn’t combat topics like, ”My daughter got into Yale”
with, ”Oh yeah, my daughter remembered to buy eggs”
But she is proud.
See, she remembers what came before this.
The weeks where I forgot how to use my muscles,
how I would stay as silent as a thick fog for weeks.
She thought each phone call from an unknown number was the notice of my suicide.
These were the bad days.
My life was a gift that I wanted to return.
My head was a house of leaking faucets and burnt-out lightbulbs.
Depression, is a good lover.
So attentive; has this innate way of making everything about you.
And it is easy to forget that your bedroom is not the world,
That the dark shadows your pain casts is not mood-lighting.
It is easier to stay in this abusive relationship than fix the problems it has created.
Today, I slept in until 10,
cleaned every dish I own,
fought with the bank,
took care of paperwork.
You and I might have different definitions of adulthood.
I don’t work for salary, I didn’t graduate from college,
but I don’t speak for others anymore,
and I don’t regret anything I can’t genuinely apologize for.
And my mother is proud of me.
I burned down a house of depression,
I painted over murals of greyscale,
and it was hard to rewrite my life into one I wanted to live
But today, I want to live.
I didn’t salivate over sharp knives,
or envy the boy who tossed himself off the Brooklyn bridge.
I just cleaned my bathroom,
did the laundry,
called my brother.
Told him, “it was a good day.” -
Poem Without an End
by Yehuda Amichai
translated by Chana Bloch
Inside the brand-new museum
there’s an old synagogue.
Inside the synagogue
is me.
Inside me
my heart.
Inside my heart
a museum.
Inside the museum
a synagogue,
inside it
me,
inside me
my heart,
inside my heart
a museum
-
Oh, the coming-out-of-nowhere moment
when, nothing
happens
no what-have-I-to-do-today-list
maybe half a moment
the rush of traffic stops.
The whir of I should be, I should be, I should be
slows to silence,
the white cotton curtains hanging still. - Показать больше